Tịch Hạ Dạ thững thờ đứng nhìn những chiếc xe ngày càng di chuyển xa hơn, trước khi chiếc xe cuối cùng biến mất dần trong bóng tối. Cô đã không bước đi mà chỉ nhìn chằm chằm vào bóng tối trống rỗng, đột nhiên sâu thẳm trong cô mang một nỗi buồn rười rười.
Một lúc sau, cô cảm nhận rằng một hơi lạnh ẩm ướt trong không khí. Cô ngẩng đầu và nhận ra mưa phùn lác đác rơi trên bầu trời đêm. Ánh sáng từ đèn đường bắt đầu mờ dần.
"Vào nhà thôi em. Nếu em nhớ họ, em có thể ghé thăm họ bất cứ lúc nào mà em muốn." Giọng nói ấm áp của Mộ Du Thần vang lên bên tai cô, anh đứng với một tay trong túi và tay kia đặt nhẹ lên vai cô. Lúc cô quay sang anh, mắt anh đang nhìn vào ánh đèn đường vàng mờ giữa cơn mưa.
Cô gật đầu và nói, "Em chợt nhận ra ông đã già đi rất nhiều. Ngay cả mẹ em... bà ấy sẽ không bao giờ nói với em những điều đó, thế mà giờ …."