Đôi môi Tịch Hạ Dạ liền tạo thành một nụ cười khi cô đứng trên cầu thang nhìn họ chơi đùa một lúc. Rồi cô từ từ tiến lại chỗ họ.
"Bé con, nhìn mẹ nè. Mẹ tới rồi nè!" Tịch Hạ Dạ ngồi bên cạnh Mộ Du Thần và giang hai tay về phía Mộ Tiểu Thành.
Mộ Tiểu Thành nhìn cô một lúc khi nghe thấy giọng của mẹ, nhưng sức thu hút của món đồ trên tay cha cậu nhóc lớn hơn, nên cậu nhóc lại tiếp tục với tay lấy nó. Mộ Du Thần cười và cuối cùng cũng đưa món đồ chơi ghép hình cho cậu bé trong khi Tịch Hạ Dạ giữ lấy cậu nhóc và thơm lên má cậu nhóc 2 cái.
"Con trai mình càng lớn càng giống anh hơn. Sao lại không có tí nào giống em nhỉ?" Tịch Hạ Dạ nhìn con trai và nhận xét.
Mộ Du Thần liếc nhìn cô rồi lại nhìn vào đôi mắt cô. Cuối cùng, anh tập trung vào gương mặt xinh đẹp của cô với đôi mắt sáng rực lên. "Dĩ nhiên là con trai anh phải trông giống anh rồi dù là đôi mắt nó lại có chút giống mắt em. Bảo Vú Liên làm gì cho con ăn với. Bọn anh chưa ăn sáng."