Khi bà cảm nhận được từng nốt nhạc tuôn ra theo đầu ngón tay của ông, trong thoáng chốc, Thẩm Văn Na đột nhiên cảm thấy họ dường như đã quay về quá khứ.
Quãng thời gian họ bên nhau ở Đại học A rõ ràng đối với bà mà nói vô cùng đáng nhớ.
Một hơi ấm xa cách đột ngột phá tan xiềng xích trong tim bà, chầm chậm len lỏi vào từng phần trên cơ thể bà. Bà cảm giác có chút sững lại khi quay lại nhữnng người bên cạnh mình, nhưng rồi bà nhìn ra được vẻ kiên định ẩn chứa trên gương mặt trong khi những ngón tay của ông vẫn nhảy múa trên những phím đàn kia.
Một thoáng trôi qua. Giữa giai điệu đang vang lên kia, Thẩm Văn Na bỗng khẽ lên tiếng, "Em dường như quên mất lần cuối anh chơi bản nhạc này cho em là khi nào rồi. Cảm giác cứ như đã vài thế kỉ trôi qua rồi vậy."