Chiếc xe cứ tiếp tục chạy, hai vợ chồng cứ tiếp tục im lặng nhưng vẫn hiểu chuyện gì xảy ra. Tịch Hạ Dạ nhìn ra ngoài cửa sổ xe trong khi đó Mộ Du Thần vẫn đang tập trung vào tay lái.
Không giống như những lần đi trước, họ không bật nhạc. Mọi thứ đều rất im lặng.
"Em có điều gì muốn nói với anh phải không?" Mộ Du Thần bỗng cất tiếng phá tan bầu không khí im lặng bằng giọng nói sâu lắng của mình.
Sau đó, Tịch Hạ Dạ bỗng không nhìn cảnh vật bên ngoài cửa sổ nữa và quay lại nhìn Mộ Du Thần. Cô cúi xuống và im lặng một lúc rồi mới cất giọng với giọng điệu cay đắng và có chút khó chịu, "Đó chỉ là những hiềm khích trong quá khứ thôi. Không có gì để nói cả. Khi nào mà em có hứng... em sẽ nói cho anh biết."
"Em đã tương tư người đó bao nhiêu năm rồi?" Mộ Du Thần không nhìn vợ mình mà tập trung lái xe về phía trước, nhưng câu hỏi của anh có vẻ rất quan trọng.
Cô đã tương tư anh ta bao nhiêu năm rồi?
Tịch Hạ Dạ biết rõ chồng mình đang nói đến ai.