Trang Thư Nhung gật đầu. "Đúng vậy, Lăng Thiên rất thích nó. Nói đúng ra thì nó còn cứu Lăng Thiên trên nóc nhà ngay trước mùa hè đó. Con nhớ không?"
"Con nhớ chứ. Lăng Thiên lỡ trượt khỏi lan can. Nó cắn áo của Lăng Thiên và cứu mạng cậu ấy, nhưng nó không thể tự cứu mình, nên nó rơi xuống và chịu nhiều vết thương nặng. Con phải tự tay giết nó mà."
Tai nạn này vẫn luôn là bí mật mà Mộ Du Thần không bao giờ kể với ai cả.
"Lăng Thiên tận mắt thấy tất cả những gì con làm. Sau đó mẹ nghe nó kể lại như vậy."
"Vậy sao? Ra cậu ấy ghét con vì chuyện này sao?" Mộ Du Thần nhếch mép khi anh nhìn về phía Trang Thư Nhung. "Cho dù con không giết Tiểu Duy thì nó cũng không sống nổi qua đêm đó. Thay vì để nó phải chịu đựng cả đêm như vậy, cho nó ra đi sớm hơn thì có gì sai?"