Giọng của Cố Linh Sa vang vọng khắp căn phòng trống, nhưng Kỳ Liệt không trả lời cô. Hồi đáp duy nhất mà cô nhận được là từng cơn gió lạnh thổi đến từ trên sân thượng.
Kỳ Liệt đã biến mất khi cô cố đuổi theo anh.
Cơ thể Cổ Linh Sa run rẩy cô che mặt và bắt đầu nức nở. Sau một lúc, cô sụt sịt. Mắt cô đỏ hoe đặt tay xuống.
Không một ai giúp đỡ…
Tại sao tất cả những lời hứa ban đầu đều hóa thành hư không khi cô cảm thấy đơn độc và đang vật lộn trong đau đớn?
Điều gì có thể kéo dài mãi mãi chứ?
Điều gì sẽ đứng ra bảo vệ cô đây?
Người duy nhất từng dùng mạng sống của mình để bảo vệ cô là Mộ Lăng Thiên. Còn những người từng nói bảo vệ cô kia chỉ là nói suông.
Không ai trong số họ biết nỗi đau cô phải trải qua. Mọi người xem nhẹ nỗi khổ sở ấy. Không ai biết mỗi đêm cô đều gặp ác mộng và thức dậy trong đau đớn cùng kinh ngạc, sau đó không thể ngủ lại được nữa.