Biểu cảm cao quý và đẹp trai của anh chứa đựng một chút buồn rầu đã lọt vào tầm mắt của cô. Tịch Hạ Dạ ngay lập tức mỉm cười vui vẻ. "Ít nhất, anh cũng tự nhận thức được vấn đề mà. Có phải anh ghen tị với chính con trai mình không hả? Thằng bé chỉ là một đứa trẻ mà thôi. Nghĩa vụ và trách nhiệm của chúng ta là chăm sóc con mà anh."
"Em cũng có nghĩa vụ và trách nhiệm với anh mà," anh nói ngay lập tức.
"Em sẽ đền bù lại sau cho anh mà. Khi con trai chúng ta lớn lên, thì chúng ta sẽ có nhiều thời gian bên nhau."
"Em sẽ đền bù cho anh như thế nào?" Khi nghe phản ứng của cô, anh lập tức mở mắt và nhìn cô đầy ẩn ý.
"Em sẽ đãi anh ăn một bữa ..."
"Trước đó, tốt nhất là em nên trả một chút tiền lãi. Một nụ hôn không quá đáng mà, phải không?"
"Em ... Mmm ... con trai của chúng ta..."
"Con không tỉnh đâu. Ngay cả khi con tỉnh,thì con cũng sẽ không hiểu chuyện gì đang xảy ra đâu mà."
Kẻ biến thái này!