Mộ Du Thần ngồi xuống ghế sau khi cánh cửa được đóng lại. Anh tiếp tục nhìn người phụ nữ của mình khi anh nắm lấy bàn tay lạnh ngắt của cô, anh nhắm mắt lại và cố gắng nghỉ ngơi một chút.
Căn phòng rất yên tĩnh. Không có âm thanh nào cả. Ánh mặt trời ấm áp từ từ len lỏi qua cửa sổ và sưởi ấm căn phòng.
Sau một thời gian, bàn tay của Tịch Hạ Dạ khẽ di chuyển, vì vậy anh ngay lập tức mở mắt ra và nhìn cô. Mí mắt cô chuyển động và anh nhanh chóng gọi cô một cách dịu dàng, "Hạ Dạ…"
Tịch Hạ Dạ nỗ lực mở mắt ra. Điều đầu tiên cô nhìn thấy là khuôn mặt đẹp trai nhưng kiệt sức của Mộ Du Thần. Cô chớp mắt vài lần và rồi tập trung vào anh. Sau đó, cô chạm vào mặt anh trước khi chạm vào bụng mình. Sự sợ hãi đột nhiên lấp đầy đôi mắt cô khi cô ngồi dậy điên cuồng. "Con em đâu?"
"Hạ Dạ, cẩn thận nào." Mộ Du Thần nhanh chóng giữ lấy cô khi anh trông hơi bất lực.
"Con em đâu rồi?" Tịch Hạ Dạ hít một hơi thật sâu và hỏi lại. Cô nhìn anh, đôi mắt cô đẫm lệ.