Tịch Hạ Dạ mỉm cười. "Ngoan lắm, vậy từ giờ mẹ sẽ gọi con là Tiểu Thụy, và con cũng không được gọi mẹ là 'Dì' nữa. Con phải gọi là 'Mẹ', và ông chủ điển trai này là 'Cha' nhé. Tiểu Thụy, con cũng sẽ có cả ông bà nữa, được không?"
Mộ Tử Thụy ngoan ngoãn gật đầu. Sau vài lần tiếp xúc cậu nhóc đã không còn phòng bị nữa và khá thích Tịch Hạ Dạ cùng Mộ Du Thần.
"Thế thì, bây giờ con phải gọi chúng ta là gì nào?" Dù Tịch Hạ Dạ rất kiên nhẫn với đứa trẻ nhưng cô cũng đặt rất nhiều kỳ vọng vào nó.
Mộ Tử Thụy bối rối nhìn Mô Du Thần và Tịch Hạ Dạ. Một lúc sau, cậu nhóc bắt đầu nói khẽ, "Cha… Mẹ…"
Trái tim Tịch Hạ Dạ như tan chảy khi nghe giọng nói ngây thơ của đứa nhỏ. Cô liếc nhìn chồng cô bên cạnh bằng đôi mắt lấp lánh.
"Người ông tốt bụng này là ông cố của con. Lại chào ông một tiếng đi," Tịch Hạ Dạ giới thiệu.
Mộ Tử Thụy nhìn về phía bên kia và thấy Thẩm Nguyệt đang vừa cười với cậu vừa uống trà bên bàn. Cậu nhóc liền gọi Thẩm Nguyệt, "Ông cố!"