Tịch Hạ Dạ nhẹ nhàng cúi xuống vui vẻ nhìn cậu nhóc. Đôi mắt cô long lanh còn giọng cô thì nhẹ nhàng. "Chào cháu, anh bạn nhỏ. Cháu cũng là trẻ mồ côi ở trại này à?"
Đôi mắt xinh đẹp của cô ánh lên tia sáng ấm áp. Cậu nhóc im lặng nhìn Tịch hạ Dạ và chỉ gật đầu.
"Sao cháu không chơi với các bạn khác?"
Cậu bé không trả lời. Thay vào đó, một giọng nói già nua và dịu dàng sau cậu vang lên. "Thằng bé là Tiểu Dạ. Nó được chuyển về đây 3 tháng rồi. Lúc chúng tôi tìm thấy thằng bé là nửa đêm và khi đó khắp người chỉ toàn máu. Não thằng bé bị chấn động và khi tỉnh dậy thì thằng bé quên sạch mọi thứ. Tôi đặt tên nó là Tiểu Dạ. Suốt 3 tháng qua tôi luôn cố giúp nó tìm lại gia đình, nhưng không hề có kết quả. Cha mẹ thằng bé có lẽ…"
Viện trưởng Vương ngừng giữa chừng.
"Cha!"
Đột nhiên, có một giọng nói ngây thơ vang lên. Tịch Hạ Dạ nhìn theo và nhận ra cậu bé đang nhìn thẳng vào Mộ Du Thần.