Mộ Du Thần cười thầm. Anh để cô nhăn nhó như thế còn mình thì ngồi im lặng hồi lâu rồi mới nói, "Được rồi, là anh không suy nghĩ cẩn thận. Ban nãy em cũng tham gia nói dối cùng anh là em đã có tội rồi. Mà họ không phải quái vật đâu, nên em không cần phải lo."
Anh vừa nói vừa di chuyển ánh mắt mình xuống trang giấy trên tay rồi lại nói, "Ông nội và Bà nội cũng khá tình cảm. Họ sẽ không làm khó em đâu. Cha là người đáng ngưỡng mộ và lịch thiệp, nên nói chuyện với ông không khó lắm đâu. Mẹ thì trông có hơi nghiêm túc và lạnh lùng. Bà ít nói lắm, nhưng lại là người sống tình cảm và làm thân với bà thì không khó đâu. Nếu em cảm thấy khó giao tiếp với ai, em chỉ cần bơ họ đi là xong. Em chỉ cần nhớ những người này là được rồi. Những người còn lại em không cần quan tâm."