Sau một hồi im lặng, thì Cổ Linh Sa nở một nụ cười.
"Có thể cô nói đúng, nhưng đây là suy nghĩ của tôi mà. Làm sao cô biết điều gì đúng hay sai nếu cô chưa từng trải nghiệm điều đó trước đây chứ?" Giọng điệu của Cổ Linh Sa trở nên lạnh lùng và nặng nề.
Tịch Hạ Dạ cũng đáp trả bằng một nụ cười rồi cô đứng dậy từ chỗ ngồi của mình và nhìn xuống Cổ Linh Sa từ trên cao với một giọng bình tĩnh, "Cô Cổ à, điều đó không hề quan trọng gì đối với tôi đâu, đặc biệt là khi nói đến những chuyện đã xảy ra trong quá khứ. Chúng ta sống ở hiện tại thay vì quá khứ mà. Có đúng không nào? "
Khuôn mặt của Cổ Linh Sa trở nên căng thẳng trong khi cô ta ngẩng đầu lên và nhìn vào khuôn mặt nhỏ bé của Tịch Hạ Dạ. Nắm chặt ly rượu, cô ta siết chặt, nhưng khi cô ta định nói gì khác, Tịch Hạ Dạ đã lướt qua cô ta.