Ký ức của cô có chút mờ nhạt. Cô chỉ nhớ rằng sau khi bước ra cô đứng yên bên lối vào. Rồi, cô cảm thấy khó chịu và thực sự không thể nhớ thêm bất cứ điều gì xảy ra tiếp theo.
Cô mơ hồ ấn tượng cô đã cãi nhau với một người rất dữ dằn. Đến bây giờ nắm đấm của cô vẫn còn hơi đau.
Cơn đau đầu quay trở lại, và cô cảm thấy không yên tâm liếc nhìn xung quanh.
Trong phòng khách không còn ai khác. Tại sao cô lại ở đây?
Hơn nữa, cô còn đang ngủ trên sàn nhà!
Cô lướt ngón tay qua mái tóc rối bù có thể ngửi thấy một mùi hơi hôi của mình. Cô nhanh chóng nhìn xuống người mình và nhận ra bản thân vẫn mặc bộ quần áo giống với ngày hôm qua. Nó nhăn nheo và bẩn thỉu.
Tí tách!
Một cơn gió thổi qua vén lên tấm màn xám bên trong lên khi tiếng nước nhỏ giọt trở nên rõ ràng. Vì một vài lý do gì đó, Kỷ Tử Đồng đột nhiên nổi da gà.
Cô đã ngủ ở trên sàn nhà của nơi này cả đêm!