Trước khi Tịch Hạ Dạ kịp phản ứng, thì người đàn ông này đã tiếp tục giải thích, "Lý do thứ nhất với chúng ta là không thể nào nhất. Về phần lý do thứ hai, thì chồng em hoàn toàn có thể nhìn thấu được suy nghĩ của em. Về phần lý do thứ ba…đó thậm chí còn không phải vấn đề nữa. Có lần nào khi em trải qua mà không quá thỏa mãn không hả?"
"Đủ rồi, đừng nói nữa! Đồ lưu manh nhà anh! Chỉ có một mình anh thỏa mãn mà thôi! Không phải em!"
Trước khi anh nói hết câu, thì Tịch Hạ Dạ đã đỏ ửng mặt, nhưng anh vẫn tiếp tục dùng giọng nói bình tĩnh và trịnh trọng như thế. Anh điềm nhiên nói như vậy, và nhiều hình ảnh lướt qua đầu cô, khiến cho cô cảm thấy xấu hổ, nhưng người bạn đời này của cô lại không bị ảnh hưởng một chút nào.
"Bà xã à, anh nhận ra em học được cách nói dối anh rồi đấy."
"Em không có…"
"Bất kể em có hay không, thì chúng ta sẽ biết ngay khi chúng ta thử!"
"A! Anh cố làm gì thế hả?"
"Chúng minh xem liệu em có nói dối anh hay không."