Cô ngẩng đầu và nhìn sang. Như cô đoán, cô nhìn thấy người đàn ông kia đang bước về phía mình.
Bóng dáng cao lớn của anh sải dài trong ánh đèn đường mờ ảo và dừng ngay trước cô.
"Em đang làm gì ở đây vậy? Bên ngoài rất lạnh. Vào nhà ngay!" Trước khi cô kịp nói gì, thì giọng nói nghiêm khắc của anh đã vang lên. Nhưng, cô có thể cảm nhận được sự quan tâm ấm áp trong giọng nói của anh và rồi anh ôm lấy vai cô.
"Được rồi mà. Hôm này không lạnh lắm đâu anh. Dù sao thì, sao anh lại về nhà trễ vậy? Em đã đợi anh rất lâu luôn đấy." Cô vò mái tóc dài khi nhìn anh và cảm thấy giống như cô đang phàn nàn vậy.
"Có một chút kẹt đường khi quay về. Bây giờ thì đi vào thôi nào. Bên ngoài lạnh lắm, và em vừa mới khỏe lại thôi đấy." Anh ười vào tay qua bờ vai mảnh khảnh của cô. Đôi mắt anh chất chứa đầy yêu thương, và anh trông khác hoàn toàn với con người lạnh lùng, tàn bạo trước đó.