Tịch Tâm Ý thậm chí không biết chuyện gì đang xảy ra. Cô ta chỉ nghe thấy tiếng rít lên và rồi có ai đó nói, "Cô Tịch, ông chủ của tôi muốn mời cô nói chuyện một lát."
Tiếp theo đó, trước khi cô ta có thể trả lời câu hỏi, thì cô ta đã bị bắt vào trong một chiếc xe rồi nhanh chóng rời khỏi bãi đậu xe.
Cô ta cố gắng giằng co, nhưng hay người đàn ông khóa chặt cô lại, nên cô chỉ có thể cử động một chút. Mặc kệ có hết thế nào, thì chiếc xe này cũng cách âm rất tốt, vậy nên thậm chí cô gần như khàn cả tiếng khi hét lên như vậy, cũng không một ai có thể nghe thấy giọng của cô.
"Buông tôi ra! Buông ra! Các người là ai!? Buông tôi ra! A! A!"
Tịch Tâm Ý giằng co như một người phụ nữ bị điên. Tiếng la hét của cô ta gần như chọc thủng màng nhĩ. Ngay cả, người đàn ông mặc áo đen ở ghì chặt cô ta xuống cũng thiếu kiên nhẫn. Sau đó, một trong số bọn họ tát cô ta, và dấu bàn tay tức giận ngay lập tức in lên trên mặt của Tịch Tâm Ý. Bất chợt, tiếng hét dừng lại.