Cô nhắm mắt lại và anh thuận nước đẩy thuyền đặt một nụ hôn lên môi cô. Sau đó anh ôm lấy cô thật chặt.
"Tại sao em lại ở đây? Ưm…" anh hỏi cô khi siết chặt eo của cô bằng cánh tay của mình và đặt cô người lên trên người anh một cách thật chắc chắn.
Cánh tay của Tịch Hạ Dạ choàng qua bờ vai rắn chắc của anh. Ánh mắt của cô bí hiểm như thể màn sương mờ và im lặng chăm chú nhìn anh khi mái tóc đen óng ả của cô thả dài thướt tha. Khí chất mềm mại bao phủ quanh người cô, nó đủ khiến anh đánh mất chính bản thân mình trong chốc lát.
"Có phải anh sẽ sớm cảm thấy em nhàm chán hay không?" cô im lặng nói bên tai anh và một bàn tay khác của cô luồn về phía sau lưng rồi nắm lấy áo sơ mi của anh.
Ánh mắt của anh tối lại và khẽ nhíu mày. Thuận theo tự nhiên, anh hiểu ý của cô là gì. "Em đang nói điều quái quỷ gì vậy em?"
"Họ nói nếu anh muốn khống chế người đàn ông dưới tầm tay mình thì… Ưm!"