Chiếc xe chầm chậm chạy qua vùng đồng bằng rộng lớn và một thành phố yên tĩnh xinh đẹp. Khi họ chạy dọc theo những con đường, Tịch Hạ Dạ có thể nghe được những tiếng trống vui tươi phát ra từ hai phía hay những bản nhạc do các ban nhạc đường phố đang chơi từ xa. Âm thanh thật sôi động và thật sự khiến người ta có tâm trạng vui vẻ hẳn.
Mộ Linh Sử ngồi sau thì đang nhịp tay theo nhịp điệu. Như vậy là đủ để biết cô cũng đang có tâm trạng rất tốt.
Một lúc sau, họ băng qua con đường vui nhộn. Chiếc xe tiến vào một trang viên yên tĩnh và xinh đẹp và họ dừng lại ngay trước một biệt thự đẹp tuyệt vời.
"Cậu chủ, Cô chủ, chúng ta đến nơi rồi!" Chiếc xe vừa dừng thì mấy vệ sĩ mặc đồ đen đã đứng đợi sẵn ở lối vào nhanh chóng chạy lại mở cửa xe cho họ.
"Chúng ta tới nơi rồi! Chị dâu, xuống xe xem thử đi chị. Trông tuyệt lắm đúng không?"
Tịch Hạ Dạ còn chưa kịp xuống xe, Mộ Linh Sử đã tới sát bên cạnh Tịch Hạ Dạ. Cô từ tốn nhìn ngôi nhà trước mặt rồi mỉm cười.