Một bức tranh lớn xuất hiện sau khi họ bóc xong lớp đóng gói. Là hình ảnh anh cầm tay cô đi dạo dưới ánh chiều tà.
"Ừm… Cũng đẹp đấy. Nhưng mà trông em hơi gầy. Cảm giác cứ như kiểu gió có thể thổi bay em bất cứ lúc nào ấy. Anh cũng rất thích bộ váy cưới này," Mộ Du Thần bình phẩm.
Tịch Hạ Dạ nhún vai. "Anh bảo ai bị gió thổi bay cơ? Nhưng em nghĩ là trông anh ngoài đời đẹp trai hơn. Trong anh cứ thơ ảo thế nào ấy. Nhìn chẳng thực tí nào. Cơ mà, nhìn chung thì em hài lòng với bức này."
"Đằng sau còn một tấm nữa đấy. Chúng ta treo tấm này lên đầu giường nhé? Hay là treo phòng làm việc?" Anh hỏi ý cô.
"Ừm, em nghĩ là nên treo phòng ngủ đi. Em không nghĩ có ai lại treo ảnh cưới trong phòng làm việc cả. Em đang tính treo một câu nói truyền cảm hứng trong đó." Cô mỉm cười.
"Câu nói truyền cảm hứng á? Câu như thế nào?" Anh cầm khung tranh bằng một tay còn tay kia thì quàng qua vai cô và họ đi về phía phòng ngủ.