Soạt một cái, mọi thứ trên bàn rơi xuống sàn và vỡ thành từng mảnh.
"Hàn Nhất Phong, đừng có nghĩ anh có thể đá em đi như thế! Em sẽ khiến anh phải quay về bên em! Còn mày, Tịch Hạ Dạ, nếu mày đã không muốn tao sống đến thế, thế thì tao sẽ lôi theo mày chết cùng!"
Giọng nói lạnh như băng của cô ta rít lên qua từng kẽ răng còn đôi mắt đỏ ngầu thì trở nên sắc nhọn và lạnh lẽo vô cùng. Nắm đấm cô ta run lên vì tức giận.
Cô ta hít vài lần lấy hơi rồi nén cơn giận đang trào lên trong lồng ngực xuống bởi Hàn Nhất Phong chỉ lạnh lùng và vô tình quay đầu bỏ đi. Lồng ngực cô ta như bị bóp nghẹt lại. Ngồi lấy một lúc, đôi mắt sưng húp của cô ta đẫm nước mắt. Lát sau, cô ta cầm túi xách của mình và rời đi.