Tịch Mộ Sơn đã chuẩn bị xong xuôi bữa trưa, Tịch Hạ Dạ gọi cho Mộ Du Thần thì anh báo là sẽ ăn trưa với Thẩm Nguyệt ở ngoài. Vì vậy, chỉ còn ba người họ tự thưởng thức bữa trưa với nhau.
Theo những gì cô nhớ, thì lần cuối cùng ba người họ ngồi ăn với nhau như thế này là gần 20 năm trước.
Đó là một ký ức xa vời.
Bây giờ họ có thể sống lại những khoảnh khắc như vậy một lần nữa, cô cảm thấy nghẹn ngào.
Trong suốt bữa ăn, Tịch Mộ Sơn đã chăm sóc cho Thẩm Văn Na rất cẩn thận, nhặt xương cá, múc thức ăn cho bà, lau đi phần bã súp ở khóe miệng ...
Tịch Hạ Dạ không nói gì. Cô chỉ lặng lẽ nhìn hai người bọn họ. Cô ấy không can dự vào những hành động đầy mùi mẫn của họ, có thể cảm nhận ở đâu đó phảng phất một nỗi buồn và sự dịu dàng.
Không rõ có phải vì có con gái ở đó không mà Thẩm Văn Na liên tục từ chối sự phục vụ của Tịch Mộ Sơn, bà lặng lẽ cúi đầu, ăn thức ăn trong bát mà không nói gì với ông. Thay vào đó, thỉnh thoảng Tịch Mộ Sơn sẽ lên tiếng.