Một lát sau,ngoại trừ Hạ Dạ và Du Thần cùng người của họ, chỉ cònTịch Mộ Sơn và Ah Hui bị bỏ lại.
''Ông ơi, ông hãy yên nghỉ. Con cầu nguyện rằng ông sẽ không cảm thấy đau đớn ở phía bên kia và ông sẽ sống thật hạnh phúc."
Hạ Dạ từ từ đứng dậy, đưa tay lau đi những giọt nước mưa trên bức ảnh bia mộ, nhưng khi cô đang lau nó, cô đột nhiên dừng lại.
''Hạ Dạ, bố, Ông sẽ yên nghỉ. Hai người đừng đau buồn quá. Bây giờ ông đã ra đi, nhưng cuộc sống của chúng ta vẫn phải tiếp tục," Du Thần thở dài đi lên đỡ Hạ Dạ đứng dậy. Hạ Dạ mệt mỏi tháo kính râm ra để lộ đôi mắt sưng húp. Cô nhắm mắt lại làm mát đỡ căng thẳng rồi nhẹ nhàng mở ra.