Ông Tịch cởi mặt nạ oxy một cách khó nhọc.
"Ông nội…"
Tịch Hạ Dạ sụt sịt và nắm lấy tay ông trong khi Mộ Du Thần đỡ nhẹ người của ông dậy.
"Đừng bận tâm tới ta ...ta...ta chỉ muốn gặp hai đứa thêm lần nữa."Ông Tịch yếu ớt nói. Cổ họng khô rát khiến ông ta giao tiếp đầy khó khăn.
Mộ Du Thần cẩn thận lấy ly nước trên bàn cho ông. Sau một lát Tịch Ký Dương cảm thấy đỡ hơn.
"Ngồi xuống đi hai đứa…"
Tịch Hạ Dạ lấy một chiếc khăn ướt nhẹ nhàng lau tay cho ông và nghe ông thì thầm :"Ta e rằng ta ko thể làm điều đó lần này, bố con đã chăm sóc ta lâu nay…"
"Không đâu,ông nội sẽ sống hơn trăm tuổi.Ông vẫn chưa thấy đám cưới của bọn con cơ mà.Tại sao ông lại không làm được? Du Thần nói anh ấy sẽ đến West Park để chuẩn bị lời cầu hôn chính thức sớm.Ông nội hãy mau chóng khỏe lại nha."
Hạ Dạ vừa nắm chặt tay ông nội vừa cố kìm nén cổ họng đắng ngắt. Mắt cô bắt đầu rưng rưng.