Mộ gia chắc hẳn đã biết về chuyện của Thẩm Văn Na.
Trước đó, báo chí đã khiến vụ tai nạn lan truyền khắp chốn. Không biết chuyện cũng khó.
Tại sao muốn có vài ngày yên bình lại khó đến như vậy nhỉ? Tịch Hạ Dạ thở dài rồi cất điện thoại sau khi gác máy. Rồi cô lại tiếp tục tiến tới bồn nước trước mặt.
Thẩm Văn Na yên lặng ngồi trên băng ghế, tay vẫn cầm điện thoại mà Tịch Hạ Dạ đưa cho bà ban nãy, ánh mặt trời hắt từ điện thoại lên mặt bà.
Hôm nay, bà không mặc trang phục trang trọng như thường ngày nữa. Bộ đồ bệnh rộng thùng thình khiến bà trông ốm yếu, làm nổi bật lên những nét đẹp thanh tuc trên gương mặt bà.
Bà cúi đầu xuống cố gắng hết sức chớp đôi mắt không còn thấy gì của bà nữa. Bà muốn thử xem liệu mình có thể nhìn thấy điện thoại trong tay không. Trong lúc mò mẫm, bà mới chạm được vài nút thì chiếc điện thoại trượt khỏi tay bà và rơi xuống sàn.