Tịch Hạ Dạ không trả lời. Cô chỉ cúi đầu và nhìn anh đang ghì chặt lấy bàn tay hơi phồng lên của cô.
"Có đau không?" anh nhẹ nhàng hỏi.
"Một chút thôi…" cô khẽ trả lời bằng giọng đáng thương. Cô nghĩ anh sẽ an ủi cô. Nhưng không, anh lại nhìn cô và lạnh lùng nói, "Đáng đời em lắm."
Vừa trả lời bằng những từ ngữ ác ý kia, bàn tay anh vừa khẽ siết tay cô không ngừng. "Lần sau, để người khác làm việc này. Dù cho da tay em có dày thật, nó cũng không bằng nắm đấm của họ đâu. Em không thích hợp làm mấy chuyện như vậy đâu. Em hành xử như bọn côn đồ vậy. Cho dù là khi đánh nhau em cũng phải thể hiện mình là người văn minh chứ."
"Dù sao thì em cũng côn đồ sẵn rồi. Việc gì em phải hành xử văn minh với loại người đó? Anh nghĩ họ sẽ nghe lời em nói à? Nhạc Linh Tư bị điên rồi! Còn phải đấu đá với bà ta nữa chắc em bức chết mất." Tịch Hạ Dạ lườm anh.
"Anh có nói gì đâu đúng không? Anh chỉ lo là họ sẽ lại lừa em thôi, bà xã yêu dấu."