Ngay lập tức Tịch Mộ Sơn chạy lên phía trước, trước mắt của ông là khuôn mặt trắng bệch không còn một giọt máu nào của Thẩm Văn Na, mái tóc óng ả của bà bị rối tung cả hai bên, trông bà không hề có chút sức sống nào, thậm chí hơi thở có chút yếu ớt.
Tịch Mộ Sơn cảm thấy trái tim mình âm ẩm đau, ngay lập tức khuôn mặt ông đanh lại và tái nhợt, ông vội vàng chạm đến cánh tay mảnh khảnh của Thẩm Văn Na, nhiệt độ cơ thể lạnh buốt của bà khẽ truyền qua cánh tay.
Cơ thể của ông không nhịn được mà run rẩy vì lạnh, nó giống như trái tim của ông bị móng vuốt sắc bén vồ lấy, đau đớn, nhiệt độ vừa khẽ truyền qua ông thì những móng vuốt kia càng hung hăng siết chặt thêm chút nữa.