Khi ánh sáng chiếu xuống cả thành phố thì bên cạnh rào chắn trong thành phố B, Mộ Du Thần đứng bên cạnh Tịch Hạ Dạ. Có rất nhiều người vẫn đang bận rộn mưu sinh dưới màn đêm này.
Cả hai bàn tay của Tịch Hạ Dạ nắm chặt lấy lan can và mắt cô sáng lấp lánh. Cô nhìn xuống dưới thành phố nhộn nhịp kia một lúc lâu không nói gì. Đột nhiên, cô cảm thấy có một lượng ấm áp trên vai của mình và cô hồi thần lại.
Cô xoay người và chú ý anh đã tròng áo khoác của mình cho cô. Anh chỉ mặc một chiếc áo sơ mi đen trong thời tiết gió rét này. Ánh đèn mờ chiếu lên anh và trông anh có vẻ khá bình yên.
"Ở ngoài trời khá lạnh đấy," Anh yên lặng nói bằng giọng ấm áp trầm trầm.
Cô cười với anh và cô nhắm mắt lại, kéo chiếc áo khoác ấm áp bao chặt quanh mình. Sau đó, cô tiếp tục nhìn xuống dưới và thở dài, "Con người chỉ nhìn thấy cái xảy ra ở trước camera và hiếm khi tìm hiểu xem phải nỗ lực nhiều như thế nào mới có thể làm được như thế. Dường như cuộc sống thực sự khắc nghiệt."