Tịch Hạ Dạ không nhớ nổi mình đã về đến thành phố B bằng cách nào nữa. Sau khi nghe Linh Tư đọc địa chỉ của bệnh viện, cô cúp máy và vội vã vẫy ngay một chiếc taxi.
Cơn mưa phùn đang ngày càng nặng hạt và lớn dần trên bầu trời thành phố B. Dù đang ở trong xe nhưng cô vẫn thấy rõ từng hạt mưa lớn va ào ạt vào cửa kính và cả tiếng gió đang rít lên bên ngoài.
"Cô gái, cô định đi đâu giờ này?"
Đã là 2 giờ sáng nhưng bên ngoài sân bay vẫn đang khá đông đúc. Từ gương chiếu hậu, người tài xế có thể nhìn thấy một Tịch Hạ Dạ với vẻ ngoài đầy mệt mỏi. Thương cảm với bộ dạng run rẩy vì lạnh và ướt đẫm nước mưa của cô gái, anh ân cần tăng thêm nhiệt độ điều hòa trong xe.
"Đến bệnh viện Townsperson, xin anh chạy nhanh lên!"
Tịch Hạ Dạ gạt nước mưa còn vương trên má. Trông cô thật tiều tụy với gương mặt còn dấp dính những lọn tóc đẫm nước. Trái lại, những ngón tay cô lại đang siết chặt đến mức móng tay dần trắng bệch.