Nhạc Linh Tư hoàn toàn có thể nhận ra rằng trông Tịch Mộ Sơn có vẻ không thích chuyện bà ta vừa nói chút nào cả, bà do dự rồi nghĩ rằng có lẽ ông ấy không hài lòng về chuyện của Tịch Tâm Ý. Trên thực tế, gần đây Tịch Mộ Sơn khá bận rộn, ông luôn đi làm từ sáng sớm rồi đến tối muộn mới trở về. Nếu như có điều gì muốn nói với ông ấy, Nhạc Linh Tư cũng không có cơ hội để nói…
"Mộ Sơn, Tâm Ý biết là nó sai rồi, nó cũng đã ăn năn hối cải rất nhiều lần, ông không nhìn thấy bây giờ con gái của chúng ta đã mệt mỏi và tiều tụy đến mức nào rồi hay sao? Tôi không thể chịu nổi việc nhìn thấy nó như vậy nữa, dù thế nào đi chăng nữa thì nó vẫn là con của chúng ta cơ mà…"
Trái tim của Nhạc Linh Tư thắt lại khiến bà ta đau đớn, sau tất cả, Tâm Ý vẫn là đứa con mà bà ta mang nặng đẻ đau, không cần biết đã có chuyện gì xảy ra, làm sao mà bà ta có thể thực sự cho rằng con bé là người có lỗi chứ? Hơn nữa, tính cách của Tịch Tâm Ý bây giờ còn giống y hệt với bà ta ngày xưa.