Cô im lặng ngắm nhìn Mộ Du Thần dưới ánh nắng hoàng hôn một lúc thật lâu. Hít một hơi thật sâu, cô quay mặt đi. Cô đang định nói gì đó nhưng không để cô kịp lên tiếng, anh đã mở lời trước, "Em đang nhìn gì vậy? Lẽ ra chúng ta nên thảnh thơi cùng nhau đạp xe vài vòng trong biệt thự vào lúc hoàng hôn như thế này chứ."
Biểu cảm của Tịch Hạ Dạ như tan thành mây khói khi cô nhìn anh, than vãn "Em còn nghĩ là anh sẽ nói chúng ta nên đi dạo một chút dưới ánh hoàng hôn rực rỡ này hoặc đến nơi nào đó hẹn hò chứ…"
Thật chẳng lãng mạn chút nào cả!
"Đạp xe cũng là một kiểu hẹn hò mà, đúng chứ? Về nhà thôi." Anh vừa nói vừa đưa cánh tay rắn chắc của mình về phía cô.
Tịch Hạ Dạ dùng hai bàn tay che mặt mình lại. "Mộ tiên sinh, hôm nay em có thể lười biếng một lần được không? Còn chưa đến cuối tuần mà, tại sao chúng ta lại đạp xe chứ?"
"Không được, em ý kiến nhiều quá đấy."