Khuôn mặt khôi ngô của Kỳ Liệt bỗng trở nên lạnh lùng. Bao quanh anh ta là sự thù địch. Ngay cả người phụ nữ đi cùng anh cũng có thể cảm nhận điều đó. Cô run rẩy và rồi lo lắng nhìn anh.
"Này, cô cẩn thận cái mồm mình đấy."
Người phụ nữ đấy lườm Mộ Linh Sử và cô ta cố bám lấy Kỳ Liệt nhưng anh ta bỏ tay cô ra khỏi anh. Anh bước đến và nhìn Mộ Linh Sử với ánh mắt lạnh lùng, vậy mà cô không hề sợ hãi, vẫn đứng thẳng lưng và nhìn thẳng vào mắt anh ta.
Một lát sau, Kỳ Liệt không hề tức giận mà còn cười lớn. Sự cay đắng trên khuôn mặt anh ta ngay lập tức được che giấu đằng sau nụ cười khẩy và cái gật đầu. "Cô quả là có tài ăn nói đấy."
"Tôi cũng chỉ như vậy với một số người nhất định thôi. Giám đốc Kỳ, nếu anh dành thời gian đến đây và ủng hộ chúng tôi, Mộ Linh Sử tôi đây sẽ nhiệt liệt chào đón anh, nhưng nếu anh đến đây để gây rắc rối thì cũng đừng trách tôi không lịch sự."