Nghe anh nói vậy, cô bỗng giật mình nhìn anh. Đôi mắt cô lấp lánh như những vì sao bao quanh bởi một thứ ánh sáng mờ nhạt. Một lúc sau, cô mới lên tiếng, "Chẳng phải chúng ta đã quyết định sẽ tổ chức lễ cưới vào tháng 10 hay sao? Chúng ta sẽ có nhiều thời gian hơn để chuẩn bị."
"Anh không muốn chờ đợi thêm nữa. Tổ chức lễ cưới có gì mà không tốt hả em. Hãy để bà lo hết mọi chuyện, thế nào?"
Anh cầm tay cô, những tia sáng yếu ớt trên ngón tay đeo nhẫn của cô khẽ rung lên. Anh nhìn xuống rồi ôm cô thật chặt. "Anh muốn kết hôn với em thật sớm. Anh muốn tất cả mọi người biết rằng em là của anh."
Khi Tịch Hạ Dạ nghe thấy những lời này, trái tim cô chợt run lên. Cô từ từ nhìn xuống và để anh nắm chặt tay mình cho đến khi nó phát cơn đau, nhưng cô lặng im không nói gì.