Hàn Nhất Phong tỏa ra sự phiền muộn cùng tội lỗi ẩn giấu. Biểu cảm dường như rất mệt mỏi và cô đơn của anh thể hiện qua đôi mắt đã từng sắc bén lúc này trở nên tối tăm buồn tẻ.
Rõ ràng bây giờ anh không ổn lắm.
Tịch Hạ Dạ không còn hứng thú để tiếp tục cuộc trò chuyện này nữa, vì vậy cô quay lại và rời đi.
Hàn Nhất Phong chỉ có thể ngẩng đầu và nhìn cô từng bước một xa. Anh muốn đuổi theo cô nhưng khựng lại ngay từ bước đầu tiên.
Đuổi kịp cô rồi anh có thể nói gì đây?
Anh không còn điều gì để nói nữa…
…
Cô rời khỏi Nguyệt Ảnh khi đã 5 giờ chiều.
Mặt trời đang lặn dần về phía tây cùng màu cam nhạt trầm ấm bao trùm cả thành phố Z mang đến những rung cảm ấm cúng.
Làn gió nhẹ nhàng thổi qua, Tịch Hạ Dạ cảm nhận hơi ấm trong không khí vẫn còn quanh đây khi cô bước chậm về phía xe của mình dưới ánh hoàng hôn.