Thời tiết đã không còn bao trùm một màu ảm đạm như hai ngày trước nữa. Bầu trời đang bắt đầu có vẻ bừng sáng cùng với cơn gió lành lạnh thổi nhẹ nhàng, không khí căng tràn cảm giác tươi mới.
Tại nghĩa trang Thanh Sơn, Mộ Linh Sử đặt trên bia mộ Mộ Lăng Thiên những đóa hoa loa kèn trong khi Ah Mo đang đứng ngay sau lưng. Nét ưu sầu trong mắt ẩn sau chiếc kính râm lớn của cô.
"Đã gần năm năm rồi…Thời gian thấm thoát trôi qua. Cảm giác mọi thứ cứ như thể xảy ra vừa mới hôm qua vậy" Mộ Linh Sử thở dài, giọng nói trong trẻo của cô vang lên.
"Linh hồn Lăng Thiên có lẽ đã được tái sinh rồi. Ah Sử, em đừng quá buồn về chuyện đó nữa" Ah Mo bắt gặp ánh mắt ngập tràn sự đau khổ của cô khi anh quay sang nhìn Linh Sử. Anh cũng chỉ biết khuyên cô "Cũng đã vài năm trôi qua rồi. Anh chắc rằng cậu ấy cũng không muốn em như thế này đâu."