Cuộc gọi nhanh chóng kết thúc. Anh đưa điện thoại cho cô, đổi lại mình cầm lấy quần áo. Anh nhẹ nhàng nói "Ngày mai, đi theo anh đến sân bay đón con bé nhé."
"Vâng …." Cô nhìn anh và cố gắng thăm dò.
"Là Linh Sử. Con bé là một cô gái thật sự tuyệt vời. Có thể em sẽ thích nó đây" anh đơn giản nói, nhưng ánh mắt anh tối lại. Anh thở dài và đột nhiên dừng bước "Gọi cho Ah Mo đi. Bảo cậu ấy tối mai về nhà."
Sau đó, anh buông Tịch Hạ Dạ ra và đi vào trong biệt thự.
Cảm giác đột nhiên ngột ngạt này lại khiến Tịch Hạ Dạ buồn vô cớ. Khi cô nhìn bóng dáng của anh biến mất sau cánh cửa, cô thở dài. Cô chỉ có thể làm như anh nói.
Nửa tiếng sau, trời cũng đã gần trưa, Tịch Hạ Dạ định đi nấu cơm, nhưng khi cô định bắt tay làm, thì Chu Tử Mạc khẩn cấp gọi điện qua cho Mộ Du Thần.
Tịch Hạ Dạ chỉ có thể làm bữa sáng.