Trong khi cô vẫn nhìn về phía trước, yên lặng nhưng vẫn tập trung, khuôn mặt điềm tĩnh của cô trông có chút nhợt nhạt. Và rồi, ngón tay anh siết chặt lại, anh yên lặng giữ chặt lấy bàn tay nhỏ nhắn của cô.
Anh ho khan và cầm lấy chiếc khăn giấy lên che miệng mình. Hít một hơi thật sâu, anh đột nhiên nhẹ nhàng kể "Có một số việc cấm kị nhắc đến ở Mộ gia. Trong suốt những qua, mọi người đều không ai nhắc đến tên của cô. Mọi người cảm thấy thời gian có thể chôn vùi đi những điều không vui."
Nói đến đây, môi anh xuất hiện một nụ cười nhạt. Anh quay ra nhìn hàng liễu rũ bị bỏ lại phía sau và nhẹ nhàng lên tiếng " Sẽ có những điều em muốn phải quên đi, nhưng nó thật rất khó, đặc biệt là khi chính em đã trải qua nó…"