Cô vừa gọi vừa đưa bàn tay sờ lên trán anh, nhưng trước khi tay cô có thể chạm vào anh, cô bất ngờ bị đẩy ra khi anh bật dậy gần như ngay lập tức. Lực của anh mạnh đến nỗi Tịch Hạ Dạ suýt ngã ra khỏi giường.
Anh sớm tỉnh táo trở lại và nhanh chóng ôm lấy Tịch Hạ Dạ đang gần như mất thăng bằng. "Em ổn chứ?"
Tịch Hạ Dạ hít một hơi thật sâu và ngồi một bên giường. Đôi mắt cô lộ rõ sự lo lắng khi cô nhìn anh. Trông anh vẫn nhợt nhạt và mồ hôi ướt đẫm khắp người anh. Một lúc sau, cô lắc đầu, hỏi, "Anh gặp ác mộng phải không?"
Mộ Du Thần nhắm mắt và cố gắng bình tĩnh trở lại. Chẳng mấy chốc, anh mở mắt ra. Vẫn còn phảng phất dấu vết của sự khó chịu đang được kìm nén trước đó, nhưng chúng sớm biến mất để nhường chỗ cho sự bình tĩnh thường ngày của anh.
Anh hít một hơi thật sâu trước khi nhìn cô và xin lỗi, "Xin lỗi vì đã đánh thức em dậy!"