Cô không nói tiếp nhưng Mộ Du Thần dĩ nhiên hiểu được ý mà cô muốn nói. Sau đó, Tịch Hạ Dạ quả quyết nói, "Nên chúng ta phải điều tra vấn đề này cho ra trò. Bất kể có khó khăn đến đâu thì em cũng sẽ không lùi bước." Cô không thể nào chịu đựng được lời buộc tội này nữa. Bây giờ, cô sợ nếu quay trở lại công ty thì mọi chuyện sẽ trở nên hỗn độn hơn nữa. Một lát sau, anh uống nước của mình và ngón tay thon dài của anh mơn trớn ly thủy tinh.
"Sao ngày mai em không ở nhà nhỉ?" Đột nhiên anh ngẩng đầu nhìn lên và hỏi.
Tịch Hạ Dạ im lặng trong chốc lát rồi cô lắc đầu. Vẻ mặt cô bình tĩnh và trả lời, "Nếu em không đến thì không phải em đã ngầm khẳng định sự buộc tội đó sao? Em thực sự không thể nào cứ mãi trốn chui trốn nhủi mãi được. Em tin một ngày sự thật sẽ được phơi bày."