Tịch Mộ Sơn sửng sốt khi Thẩm Văn Na tra hỏi ông ấy. Ngay lập tức, khuôn mặt điển trai của ông ấy hiện vẻ hối lỗi nhưng ông ấy không hề biện hộ cho bản thân một chút nào. Sau tất cả, ông vẫn là người có lỗi trong chuyện này…
"Tôi hiểu ông rất khó xử trong chuyện này, nhưng ông nên hiểu thêm về con gái mình. Tôi không quan tâm ông và Nhạc Linh Tư phản bội tôi thế nào cả. Tôi cũng không hề quan tâm Tịch Tâm Ý bắt chước mẹ cô ta và đối xử ác độc với Hạ Dạ thế nào nhưng tôi chỉ hy vọng ông có thể bảo vệ sự yên bình của Hạ Dạ sau khi nó kết hôn với Thần. Điều này ông làm được mà, phải không?"
Thẩm Văn Na nhìn vào mắt của Tịch Mộ Sơn, "Hạ Dạ luôn quan tâm đến chúng ta. Tôi phải thú nhận tôi không phải là một người mẹ tròn trách nhiệm với con gái mình…"
"Văn Na, anh xin lỗi…Anh luôn cảm thấy tội lỗi đối với em trong những năm qua. Mỗi khi anh nhìn Hạ Dạ, anh lại…Lúc trước anh có tới trường tìm em…Anh muốn nói chuyện với em. Nếu như…nếu như…"