Tịch Hạ Dạ lê những bước chân nặng nề qua hành lang. Cô đột nhiên nghĩ hành lang này tựa như vô cùng tận. Thật dài, thật dài. Tất cả xung quanh cô chỉ toàn những bức tường thật ngột ngạt đến nỗi khiến cô gần như không thể thở được.
Cô không chắc đã trôi qua bao lâu cho đến khi tìm thấy được lối ra…
Khi cô bước ra khỏi khách sạn, trời bên ngoài đã chuyển tối. Đèn đường được thắp sáng những ánh sáng mờ nhạt ấy dường như không thể xuyên qua cảnh hoàng hôn mênh mông, ảm đạm. Gió đêm cứ thổi mang theo vào không khí hơi ẩm lạnh thấu xương trong khi mặt đất ẩm ướt khúc xạ những luồng sáng tối loan lỗ bởi vì ánh sáng chiếu xuống. Khung cảnh hoang vắng đến mức mang lại cho nỗi buồn đau cho một người.
Dáng người gầy gò và đơn độc của cô đi xuyên qua cơn mưa ảm đạm. Bước đi dưới ánh đèn đường mờ tối, cô cuối cùng rút điện thoại ra khỏi túi và gọi điện. Người ở đầu dây bên kia nhận điện rất nhanh.