"Cô gái… Là cô đó sao!"
Một giọng nói đầy ngạc nhiên vang lên ngay khi Tịch Hạ Dạ vừa bước qua lối đi được xây bằng xi măng. Cô ngẩng đầu lên và nhìn thấy cô Vương, quản lí trại trẻ và cô giáo Lịch đang nhìn về phía này.
"Là cô Tịch!" Người quản lý đã lớn tuổi nở nụ cười chào hỏi cô.
Cô Vương chỉ biết họ của Tịch Hạ Dạ và mặc dù rất muốn hỏi cả tên của cô nữa để cảm tạ vì những lần quyên góp cho trại trẻ mà cô đã làm nhưng Tịch Hạ Dạ hết lần này đến lần khác đều từ chối.
Mỗi lần đến đây, Hạ Dạ chỉ lặng lẽ để lại những túi quà và quan sát lũ trẻ chơi đùa từ bên ngoài, sau đó nhanh chóng rời đi mà chưa bào giờ đặt chân vào bên trong.
"Chúc mừng năm mới! Tôi đang có chút việc ở gần đây nên mới ghé qua một chút." Tịch Hạ Dạ lịch sự chào hỏi họ rồi đưa những thứ đồ đang cầm trên tay cho cô Lịch. "Đây là chút quà cho lũ trẻ. Mấy đứa trẻ vẫn ổn cả chứ?"