Sau khi nghe những gì Hiểu Mỹ nói, Tịch Hạ Dạ cau mày, một tia lạnh lẽo lướt qua đôi mắt cô. Trong một khoảnh khắc ngắn ngủi, cô rơi vào im lặng, sau đó hỏi "Làm sao mà mọi người biết là cô ta cố tình làm như vậy?"
Hiểu Mỹ cười đáp, "Bức ảnh chụp cận cảnh đã thể hiện điều đó quá rõ ràng mà! Chúng ta cũng không phải người mù! Nếu không phải cô phản xạ nhanh thì chiếc váy xinh đẹp đó đã bị cô ta phá hỏng rồi, nhưng mà giám đốc Tịch, đêm ấy cô thực sự trông rất xinh đẹp, đến nỗi một vài nhân viên của chúng ta đã lén chụp hình cô để lưu thành hình nền điện thoại đấy. Cô đúng là một người truyền cảm hứng xuất sắc! Còn nữa, mọi người đều biết cô là người như thế nào mà… Cho nên chúng tôi sẽ ủng hộ cô đến cùng, dù sao thì cho đến bây giờ vẫn không ai biết cô là người được báo chí nhắc đến cả…"
Suốt từ đầu đến cuối, Tịch Hạ Dạ vẫn giữ im lặng và nghe Hiểu Mỹ ba hoa không ngừng nghỉ. Mãi một lúc sau Hiểu Mỹ mới hối hận nhận ra mình đã nói nhiều đến thế nào.