Thẩm Văn Na nhấp một ngụm café rồi tiếp lời "Nếu theo suy đoán của tôi thì có lẽ, cô đã tiếp cận tôi, trở thành bạn thân của tôi… chỉ để được Tịch Mộ Sơn chú ý đến … Nếu tôi nhớ không nhầm, tôi chỉ biết đến Tịch Mộ Sơn trong 3 năm đó thôi.
"Vậy thì sao nào? Chẳng phải cô luôn nói rằng trong tình yêu ai đến trước không quan trọng sao?" Nhạc Linh Tư cười phỉ báng, ảnh mắt cô đầy thách thức.
"Yêu ư? Cô chắc rằng Tịch Mộ Sơn có tình cảm với cô chứ?" Trái với thái độ cộc cằn của Nhạc Linh Tư, Thẩm Văn Na bình tĩnh đến lạ thường. Ngay cả giọng nói của bà cũng nhẹ nhàng như một cơn gió.
Nhạc Linh Tư có vẻ rất tức giận, hai tay bà ta nắm chặt lại để dưới bàn, không để ai nhìn thấy. "Anh ấy không yêu tôi ư? Cô đừng quên rằng tôi bây giờ là vợ hợp pháp của Tịch Mộ Sơn. Còn cô, cô chỉ là vợ cũ của anh ấy thôi." Bà ta có thể cảm nhận sự căm tức đang tràn đến lồng ngực mình khi nhìn vào đôi mắt sâu thẳm kia của Thẩm Văn Na.