Hôm sau, Tịch Hạ Dạ tỉnh dậy khi trời đã sang trưa.
Cô đưa tay lên xoa vào bờ vai nhức mỏi, bất chợt cô nhớ đến khoảnh khắc thân mật giữa anh và cô tối qua làm cô đỏ bừng cả mặt.
Cô nhìn xuống. Miếng băng vết thương đã được thay từ lúc nào. Bây giờ cô không thấy khó chịu ở đâu nữa…
Bất chợt cô thấy xấu hổ, rồi lấy tay nhéo giữa hai mày. Bỗng ở đâu có tiếng của người đàn ông vang lên.
"Chào buổi sáng, bà Mộ". Cô hoảng hốt quay đầu lại thì đã thấy Mộ Du Thần ở ngay bên cạnh cô.
Sao anh ấy vẫn còn nằm trên giường thế này?
Anh cười trìu mến nhìn cô, anh làm cô thật bối rối. Rồi cô chợt nhận ra ---hét toáng lên, cô không quên lấy chăn quấn quanh người "Anh ra ngoài đi! Em cần mặc đồ vào".