Chapter 11 - Tạm biệt

"Hạ Dạ, chính tôi mới là người làm cô thất vọng. Cô đừng thù hận Tâm Ý như thế. Tôi sẽ tìm cách bù đắp nếu điều đó khiến cô dễ chịu hơn phần nào."

Hàn Nhất Phong choàng tay ôm Tịch Tâm Ý đang khóc sướt mướt vào lòng. Tỏ thái độ bực dọc, anh ta trừng mắt nhìn Hạ Dạ một cách lạnh lùng.

Hạ Dạ nhẹ ngước nhìn người đàn ông đối diện. Vẫn là khuôn mặt với những đường nét thân thuộc ngày nào, nhưng nay, sao cô thấy xa lạ quá. Trong khoảnh khắc ấy, Hạ Dạ thấy nơi ngực trái đau nhói cùng những cảm xúc chẳng nói thành lời, nhất là khi anh ấy nhìn cô bằng ánh mắt vô tâm xen chút khó chịu.

Cô nhoẻn miệng, cười cay đắng cho chính mình. Nhưng bản tính kiên cường và lòng tự tôn vốn có không cho phép cô tỏ ra yếu mềm, đặc biệt trước mặt hai con người này. Dành cho Nhất Phong cái nhìn kiên định, cô gái thốt lên đầy bình thản, giọng điệu lạnh băng: "Bù đắp? Anh định bù đắp cho tôi thế nào đây? Xin lỗi, cầu xin tôi tha thứ, và cầu mong tôi sẽ chúc phúc cho hai người từ tận đáy lòng à?"

Sự nhạo báng ngập trời trong lời nói rồi lướt qua khuôn mặt đầy tinh tế của Hạ Dạ. "Hay lại như lần trước, quăng cho tôi một tấm sét với số tiền kếch xù đây, anh Hàn?"

Nghe đến đó, biểu cảm trên khuôn mặt Nhất Phong bất ngờ thay đổi. Anh chẳng biết nên đáp lại lời cô gái này thế nào.

"Chị à, Nhất Phong thật sự mong chị có thể vượt qua chuyện này…Em cũng vậy…"

Thấy Hàn Nhất Phong vẫn cứ im bặt, Tâm Ý hắt hơi nhẹ rồi thoát khỏi vòng tay ôm ấp của anh. Tâm Ý định nắm lấy tay Hạ Dạ như để an ủi phần nào. Nhưng đáp lại chỉ là cái hất tay lạnh lùng của chị gái với ánh nhìn đầy chán ghét.

Hành động vô cảm của Hạ Dạ khiến những giọt nước mắt đang cố kiềm nén của Tâm Ý chực trào ra. Hàn Nhất Phong vừa định bước đến, một nhân vật mặc bộ cánh đỏ chói mắt đã vượt lên trước. Bà ấy giữ Tâm Ý ngồi vững trên ghế, rồi đẩy mạnh Hạ Dạ.

Rầm!

Tịch Hạ Dạ cảm thấy thắt lưng bị xô mạnh. Không kịp phản ứng, cô ngã và đập vào bồn rửa tay ngay sau lưng. Sự lạnh ngắt bao trùm, cánh tay đau nhói không nói thành lời…

"Hạ Dạ, dù có hận Tâm Ý đến cỡ nào thì cứ trút hết lên tôi đây này. Tại sao cứ phải trả thù con bé? Cô không thấy chân Tâm Ý đang bị thương à? Đồ đàn bà máu lạnh."

Giọng nói đầy lo lắng pha lẫn sự chán ghét của Nhạc Linh Tư vang lên khi bà ta cố bảo vệ đứa con gái trong vòng tay. Ánh mắt toát lên vẻ đau khổ tột cùng. "Tôi biết, cô hận tôi đã cướp mất vị trí đáng lẽ thuộc về mẹ của cô. Nhưng cô tự hỏi bản thân mình xem, bao năm qua, tôi và Tâm Ý có bao giờ đối xử tệ bạc với cô không?"

"Mẹ, đừng nóng giận mà mẹ. Chị ấy đã đủ ưu buồn rồi. Đừng kích động chị Hạ Dạ nữa. Con không sao hết. Mắt cá chân của con chỉ bị bong gân nhẹ thôi mẹ ơi!"

Tâm Ý hốt hoảng ngăn cản cơn thịnh nộ của mẹ. Cô sợ mẹ sẽ làm mọi thứ tồi tệ hơn nữa.

"Tâm Ý à, mẹ biết con thấy có lỗi với cô ta. Nhưng con cứ nhìn cô ta xem, chẳng buồn đáp lại lòng tốt của con nữa. Sao con cứ tự hành hạ bản thân vậy, Tâm Ý?". Nhạc Linh Tư trừng mắt với con gái, rồi chuyển tầm nhìn xuống mắt cá chân đã sưng tấy lên của Tâm Ý mà không khỏi đau lòng. "Nhìn chân con đi. Nó sưng to lên rồi. Đưa mẹ xem xem."

"Mẹ à, con… nó đau lắm…"

Tịch Tâm Ý cố xoay nhẹ cổ chân. Cơn đau lại nhói lên quá sức chịu đựng khiến cô gái nhỏ phải thốt lên.

"Đủ rồi, cô ạ. Vết thương của Tâm Ý khá nghiêm trọng. Chúng ta phải nhanh chóng đưa em ấy đến bệnh viện kiểm tra thôi."

Rồi Hàn Nhất Phong khom người bế Tâm Ý lên, cô gái nhỏ lọt thỏm trong lòng anh. Giọng điệu thật nhẹ nhàng dành cho người mình yêu thương, "Em cố chịu tí nhé. Chúng ta sẽ đến bệnh viện ngay. Sẽ không sao đâu."

Sau đó, anh bế Tâm Ý bước nhanh ra ngoài. Khi đi ngang qua Hạ Dạ, thái độ thù hằn hiện rõ trong đôi mắt kèm theo sự khinh miệt khó tả.

Nhạc Linh Tư cũng không quên dành cho Dạ Hạ cái nhìn giận dữ trước khi đuổi theo hai người bọn họ.

Dạ Hạ thẫn thờ nhìn họ rời đi. Đôi mắt hiện lên vài tia đau đớn đầy chua chát.

Phải mất một lúc lâu sau, Dạ Hạ mới cười nhẹ, gượng dậy với thân xác mệt mỏi đau đớn rời đi. Bước đi một cách thẫn thờ, trời có vẻ lạnh, khi cô đưa tay che đi cổ họng đang đắng chát, một chiếc khăn mùi xoa trắng chìa ra trước mắt cô.

Sững sờ trong giây lát, cô gái vội ngước lên.

Rồi Dạ Hạ thấy anh ta…

Chính là anh ta…

Mộ Dụ Thần…

Vẫn là bộ vest trắng được cắt may một cách tinh tế, đôi mắt kiên định mà kín đáo toát lên vẻ lo ngại.

Sự quan tâm thể hiện rõ trên khuôn mặt cao quý và điển trai của anh ấy.

"Sao anh lại ở đây?"

Dạ Hạ ngước nhìn chàng trai bên cạnh, lặng thinh lúc lâu, cô vội quay lưng lại phía sau. Không muốn ai trông thấy bộ dạng nhếch nhác và yếu đuối của cô lúc này.

Nhưng sự thật là giọng nói khàn khàn đầy mệt mỏi cùng gương mặt tái xanh càng chứng minh cho đối phương thấy, cô đã phải chịu đựng sự tra tấn cả về thể xác lẫn tinh thần. Cô gái nhỏ không ngờ rằng, ẩn sau đôi mắt bình tĩnh của người đàn ông ấy là cái nhìn sắc sảo có thể vạch trần bộ áo giáp mà Hạ Dạ đang muốn che đậy.

Mộ Dụ Thần phớt lờ câu hỏi của Hạ Dạ. Chăm chú nhìn đôi tay đang băng bó của cô, giọng trầm thấp vang lên, "Cô sao rồi?"

Câu hỏi của Dụ Thần khiến Hạ Dạ giật bắn người. Cô xoay người nhìn anh ta, đôi môi nhẹ mấp máy như muốn nói điều gì đó. Một lúc lâu sau vẫn không nói thành lời. Ngại ngùng nhận lấy chiếc khăn mùi xoa trong im lặng, cô gái nhỏ lau nhẹ dòng nước mắt lăn dài trên gò má.

Hạ Dạ nắm chặt chiếc khăn trong tay, hít một hơi thật sâu, nụ cười chua chát hiện lên trên gương mặt thanh tú xanh xao, "Anh cũng cảm thấy rằng tôi là một cô gái đáng trách, rất thô bạo, và không biết lý lẽ phải không?"

Dụ Thần nhẹ lắc đầu, giọng trầm ấm lại vang lên, "Tôi chưa bao giờ ủng hộ quan điểm chà đạp tình cảm của người khác để bản thân được hạnh phúc. Điều đó quá ích kỷ. Ai cũng có quyền được sống hết mình với cảm xúc của bản thân."

Như nhận được sự đồng cảm từ người đối diện, Dạ Hạ nhìn vào khoảng không vô định, thở dài mệt mỏi, "Nếu có thể, ai lại đi hy sinh bản thân để thành toàn cho người khác?"

Hít thật sâu lấy lại bình tĩnh, Dạ Hạ cười dịu, "Thật sự, tôi không thích để anh thấy bộ dạng chán chường của tôi như bây giờ một chút nào cả. Anh đã giúp đỡ tôi khá nhiều lần rồi. Tôi cũng chẳng biết phải cảm ơn anh làm sao đây nữa."

Mộ Dụ Thần nhìn cô thật lâu, ánh mắt toát lên vẻ nghiêm nghị. Sự lơ đễnh thẳm sâu trong đôi mắt đang ngận nước của Hạ Dạ khiến cô càng thêm quyến rũ. Một xúc cảm chợt dấy lên nơi đáy lòng người đàn ông họ Mộ này.

Không hiểu vì sao, chứng kiến sự đau khổ của cô lúc này, Du Thần chợt nhớ về quá khứ…

Thấy bầu không khí im lặng kéo dài, cô cất tiếng, "Anh thường hay đến đây à, anh Mộ?"

Ngay khi câu nói vừa thốt ra, Hạ Dạ nhận ra mình thật ngốc nghếch, "Tôi quên mất anh vừa trở về nước không lâu."

Đôi môi mỏng khiến những cử chỉ của cô gái đối diện thêm phần quyến rũ. Đôi mắt nhìn xa xăm vào con đường trang trí lộng lẫy phía trước, "Quả thật là một khu vực giải trí mang tính chiến lược."

Thật ra, sau khi rời bệnh viện, Mộ Du Thần định quay lại dinh thự để nghỉ ngơi. Nhưng trên đường đi, anh nhận được cuộc điện thoại bất ngờ từ bà của mình.