Nhưng, nếu như vẫn là nếu như mà thôi...
Khi nghe nhạc, Mộ Tử Thành được vỗ béo khá tốt, nên nằm trong vòng tay của cha mình, ngay lập tức mở to đôi mắt đang nhắm nghiền vì ngủ say, đôi mắt đẹp như đá quý đó lóe lên một ánh sáng lấp lánh, nó nhấp nháy và nhìn khắp nơi, như thể bé đang tìm kiếm nguồn âm thanh, trong khi cứ ê a nói chuyện.
"Anh nghĩ nhóc con này có thể có thể gọi cha trong hai đến ba tháng nữa."
Mộ Du Thần véo má mềm mại của con trai và nói vui vẻ.
Cái chạm trên mặt khiến Mộ Tử Thành có chút không vui, bé đưa tay ra đánh vào tay của Mộ Du Thần và sau đó cầm lấy để mút, cho đến khi Mộ Du Thần cảm thấy đau nhói cánh tay, thì anh mới bất ngờ nhướng mày.
Khi Tịch Hạ Dạ nhìn qua, thấy bé như vậy, thì cô giảm tốc độ xe và hỏi với sự bối rối, "Có chuyện gì vậy?"
"Anh nghĩ giờ nhóc con này có răng rồi! Thật đấy! Nó cắn anh nè, để anh nhìn xem, con trai à, mở miệng ra nào, cha muốn xem con có răng hay chưa..."