Hai người ngồi xuống và thưởng thức bữa tối cùng nhau.
"Em yêu, em nấu ăn lên tay rồi đấy." Mộ Du Thần không tiếc lời khen ngợi, vừa nói anh vừa nhìn cô đầy tình tứ.
Tịch Hạ Dạ ngẩng đầu lên và nhìn vào mắt anh." Anh hiếm khi khen em lắm mà. Anh Mộ, Ngài có nhận thấy ngọn lửa tình yêu giữa chúng ta đã mất rồi không, dù chúng ta kết hôn chưa lâu?"
"Lửa tình yêu? Em không hài lòng ư?" Anh nhìn cô đầy bối rối. Chẳng phải mọi lần anh chỉ dừng lại khi cô cầu xin anh sao?
Tịch Hạ Dạ đỏ mặt. "Em không có ý đó. Ý em là dạo này chúng mình bận quá và em thấy lo rằng mình không có thời gian thư giãn cùng nhau như trước đây."
" Anh cũng muốn có một cuộc sống yên bình và yên tĩnh. Nhưng một vài người không thể buông tha cho anh. Em cứ ở đó và chúng ta sẽ sớm được tận hưởng cùng nhau thôi, được không?" Anh bất giác đưa tay lên vén tóc cô đằng sau tai và nói nhẹ nhàng.