Sau khi Hiểu Mỹ nhẹ nhàng rời khỏi văn phòng, Tịch Hạ Dạ từ từ đứng dậy và nhìn ra ngoài cửa sổ. Mặt trời vẫn mọc trên bầu trời xanh rộng lớn, tạo nên một khung cảnh tươi mát mà cô rất thích.
Cô duỗi lưng và chộp lấy chiếc điện thoại đang được sạc và gọi cho Mộ Linh Sử.
Cuộc gọi kết nối chỉ trong chốc lát và giọng nói lo lắng của Mộ Linh Sử đến tai Tịch Hạ Dạ. "Cuối cùng chị cũng gọi lại rồi! Chị đến bệnh viên T ngay đi. Tiểu Thành đang bị sốt. Ông và bà ngoại không ở bên cạnh và em đang hoảng loạn. Dì Phương và em đang đến bệnh viện. Đi ngay đi. Thằng bé nóng lắm rồi! "
Tịch Hạ Dạ như chết lặng. Khuôn mặt của cô tái nhợt, cô hít một hơi thật sâu khi nghe thấy Mộ Tử Thành đang khóc lóc trong cuộc gọi. Sau đó, cô trả lời, "Trời ơi ... chuyện gì đã xảy ra vậy? Hãy chăm sóc cho thằng bé. Chị tới ngay!"
"Vâng ạ, bọn em sẽ đến bệnh viện sớm thôi. Điện thoại của chị tắt nên em đã gọi cho anh rồi. Em đoán anh ấy cũng sẽ đến đây."