A Dũng muốn ngăn họ lại, nhưng Cổ Kỳ Vũ đã ngăn anh ta lại bằng ánh mắt lạnh lùng.
Mộ Linh Sử cảm nhận được cơn đau rõ ràng trong lồng ngực mình sau khi cô rẽ ở ngay góc, cô gần như khuỵu xuống và A Quân kịp thời đỡ lấy cô.
"Cô Sử, cô có sao không?"
A Quân lo lắng hỏi.
Mộ Linh Sử hít một hơi và lắc đầu, "Tôi ổn cả, ta đi thôi."
Thực ra lúc cô biết Cổ Kỳ Vũ là cha mình, cô có hình dung là họ sẽ gặp nhau như thế nào, nhưng cho dù cô có tưởng tượng thế nào đi nữa, cô cũng không bao giờ nghĩ là họ sẽ gặp nhau theo cách này.
Cô đã cố hết sức ép buộc bản thân mình giữ bình tĩnh, cô sợ là mình sẽ không kiểm soát được bản thân mà lao vào đánh Cổ Kỹ Vũ ngay tại chỗ, rồi tra hỏi ông ta rằng tại sao ông ta có thể bỏ rơi họ suốt bao năm qua như vậy.
Thế nhưng, cô biết là mình không thể làm vậy, và cô cũng không muốn, cô bắt đầu hối hận về cái quyết định tìm ra sự thật của mình, bởi nó chỉ mang lại cho cô nỗi đau ngút ngàn.
"Linh Sử!"