Anh lặng lẽ nhìn cô một lúc rồi mới đưa cho cô một mảnh khăn giấy và chìa tay ra trước mặt cô.
Cô nhận lấy khăn giấy và nhẹ nhàng lau đi nước mắt, cô đặt tay mình vào lòng bàn tay anh để anh kéo cô đứng dậy.
"Em trông cứ như bé gái nào ấy, sao em lại khóc nữa rồi?"
Anh nói bằng giọng ân cần, nghe như thể anh đang mắng khẽ cô vậy, nhưng lại không hề có ý chỉ trích gì trong đó cả, anh nhăn mặt khi nhìn cô, trong khi đó anh đưa tay lau nước mắt trên gương mặt cô.
Cô lại sụt sịt và dùng khăn giấy che lấy nửa khuôn mặt, cô chớp đôi mắt đẫm nước và nhìn anh bằng đôi mắt như đang nhòe đi, mãi đến khi bình tĩnh lại được một chút cô mới nói bằng giọng hơi khàn, "Em không biết, chỉ là thấy ông ngoại như vậy, ông nói những lời như vậy, và rồi ông một mình rời đi, em thấy có chút buồn."